Ba Năm

SỢI DÂY ĐỎ

Ngày ấy người oán người than
Dịch tràng xâm lấn, dây nào băng ngang
Băng băng cả phố, cả làng
Nhà ai cũng có, trước nhà dây kia.

Nào ai có muốn bản thân
Nhưng đời đưa đẩy, trước nhà dây kia
Dây kia vướng bận chia lìa
Một màu đỏ máu tâm tình bất an.

Nào đâu phải sợ chuyện chi
Nhưng mà còn đó, người già bệnh đau
Không đi, không bước, không mau
Lấy đâu cho đủ, vật cần thiết đi.

Suy chi nghĩ lại hồi lâu
Trong đầu phản phất, đến là zá đa
Trên đây, muôn vạn, muôn hoa
Vật cần, đều có, muộn phiền biến đâu.

Hôm đó, ngoài đường vắng lạ
Bóng chiều tà, soi bóng, bóng hình xanh.
Ai kia, đứng trước hiên nhà
Tiếng người quen thuộc, người ơi nhận hàng.

Hàng về nào dám chậm đâu
Vội ra hiên cửa, đúng người đúng nơi
Chỉ khác mỗi một ít sầu
Bình thường không cách, bây giờ giữa dây.

Băng ngang giữa 1 cổng nhà
Đỏ dây cách biệt, hởi người ngại sao
Người rằng, người chẳng chẳng sao
Dây kia mềm yếu, nặng gòng mưu sinh.

Nghe mà tim nhói tâm đau
Thân kia chẳng nhỏ, tuổi người sắp hưu
Ấy mà nặng gánh nặng gòng
Chẳng vì sợ hãi, 1 tôn thân còng.

Vô tình chẳng biết vì đâu
Tay kia máy đó, bắt ngay khung hình.
Ảnh kia thoang thoáng bóng xinh
Chất chòng kĩ niệm, tháng ngày khó khăn.

Nơi đây kĩ niệm mười năm
Ảnh đây chữ đó, ngẫu thành thơ kia!

Tham gia ngay